PHẢI CHĂNG ƯỚC MƠ CỦA CHÚNG TA ĐỀU DẦN TRỞ NÊN GIỐNG NHAU?




Từ nhỏ, chúng ta đã được yêu cầu phải giống nhau.

Quần áo, kiểu tóc, ngay cả mơ ước trong đời cũng giống hệt nhau. Thi đậu vào ngôi trường đàng hoàng, tìm một công việc ổn định, mua một căn hộ khang trang và sống một cuộc đời tử tế.

Mẹ bảo rằng, một ngày nào đó, những góc cạnh của con sẽ bị thế giới mài mòn đi, con sẽ nhổ những chiếc gai trên người mình, học được cách mỉm cười với những kẻ đáng g.h.ét, trở thành một người lớn điềm đạm, bình thản.

Cứ luôn thấy bản thân chưa sẵn sàng, vậy mà ta đã trưởng thành lúc nào chẳng hay.

Trước khi vào Đại học, chúng ta dường như có rất nhiều ước mơ, bản thân luôn cho rằng, một ngày nào đó, chúng đều sẽ thành hiện thực. Bên cạnh có đám bạn thân, suốt ngày tám đủ chuyện trên trời dưới đất, cứ ngỡ rằng tụi nó sẽ luôn bên ta, cùng nhau thực hiện ước mơ. Sau này đã đánh mất ước mơ, những người bạn đó cũng tìm không thấy nữa, chúng ta chợt nhận ra, con người khi trưởng thành sẽ dần lạc mất rất nhiều thứ.

Ta bắt đầu suy nghĩ đắn đo nhiều hơn, không còn muốn làm gì thì làm, cũng không đơn thuần vì thích một người mà ở bên người ấy, càng không nói những lời hứa hẹn kiểu: dù cả thế giới có muốn chia rẽ tụi mình thì đôi ta cũng sẽ không chia tay. Bạn thậm chí còn không biết bản thân có thật sự tin vào câu nói “em yêu anh”, hay chỉ muốn có một người nói với mình câu “em yêu anh”, nhưng sâu trong lòng thì lại không hoàn toàn tin vào điều đó.

Sau cùng, chúng ta bắt đầu tự hỏi: trưởng thành rồi, phải chăng con người sẽ dần trở nên t.ệ b.ạ.c? Phải chăng chỉ cần ki.ề.m ch.ế một chút, vâng lời một chút thì sẽ sống tốt hơn? Phải chăng dù hai người yêu nhau đến mấy rồi cũng sẽ chia tay? Phải chăng những tháng năm tuổi trẻ cứ vậy mà trôi qua? Phải chăng trưởng thành chính là nỗi thống khổ, phiền muộn lớn nhất trên thế gian này?

Ai mà chẳng muốn thanh xuân của mình lung linh toả sáng? Ai mà chẳng muốn trải qua những chuyện đặc biệt, đi đến những nơi thú vị? Ai mà chẳng muốn oanh oanh liệt liệt đi qua những năm tháng ấy? Ai mà chẳng có mơ ước của riêng mình: mở một quán café, làm một du khách tứ phương, mở một hiệu sách do mình tự trang trí?

Nhưng tại sao đến cuối cùng, ước mơ của tất cả chúng ta đều trở nên giống hệt nhau? Mơ ước ngày trước dần biến thành kiếm thật nhiều tiền, càng nhiều càng tốt, sống trong một căn nhà thật đẹp, mua được chiếc điện thoại xịn, có một cô bạn gái xinh xắn để đưa đi chơi, có một cuộc sống an nhàn thoải mái. Nếu như tất cả ước mơ đều giống nhau, vậy thì chúng có còn là ước mơ?

Người đời đâu hiểu được, những thứ bạn muốn trong mắt họ có thể chẳng đáng nói, nhưng trong lòng bạn lại là những điều trân quý nhất. Họ nào có biết rằng, ước mơ của một người có thể không đáng một xu, nhưng nỗ lực của một người lại vô cùng đáng giá.

Nếu khóc, bạn cũng chỉ có thể khóc một mình. Chẳng ai để ý đến sự yếu đuối của bạn, mà ngoài chọn lựa kiên cường, bạn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Thế nhưng, nếu bạn cười, cả thế giới sẽ cười cùng bạn. Bạn mang tới thế giới một tia nắng, thế giới sẽ gửi lại bạn cả một mùa xuân.

Phần lớn thời gian, chúng ta đều cô đơn trong vô thức, cô độc trong nghĩ suy. Vậy nên bạn không cần phải trông đợi vào việc người ta có hiểu được tâm tư của bạn, có chung tư tưởng với bạn không.

Phải biết rằng, tuy bạn chỉ đi trên một con đường của thế giới, nhưng thế giới lại trao cho bạn toàn bộ đất trời rộng lớn. Vậy tại sao lại không dũng cảm nhìn lại chính mình, đi làm những việc mà bạn muốn? Đâu dễ gì có thể tìm được chuyện mà mình muốn làm đúng không?

Cuộc sống của chúng ta vốn hữu hạn, tuổi trẻ thì lại càng ngắn ngủi. Đừng sống cuộc đời của người khác, bởi cuộc đời của bạn, là của bạn.

Chúng ta không thể lựa chọn khi nào thì bước tới thế gian này, cha mẹ mình là ai, nơi mà mình sinh ra, sống ở đất nước nào, sẽ trưởng thành trong hoàn cảnh ra sao. Nhưng chúng ta có thể chọn lựa mình trở thành người thế nào, sống cuộc đời ra sao, quyết định được điều gì mới là quan trọng nhất trong đoạn sinh mệnh này.

Có lẽ trong cuộc sống, những người bên cạnh bạn sẽ chẳng buồn quan tâm đến lựa chọn của bạn. Nhưng đến cuối cùng, những quyết định của bạn mới là điều khiến bạn trở thành một người có dáng vẻ ra sao.

Thế giới này rất hoang đường, chẳng ai phủ định điều này cả. Nhưng thế giới kỳ thực cũng không xấu như bạn nghĩ, bởi vì tất cả chúng ta đều là một phần của nó. Trên thế giới này, vẫn còn một số người, một phần lớn những người đang hướng đến ước mơ. Họ tin rằng thế giới này vẫn còn vô vàn những điều tốt đẹp, tin vào tương lai, tin vào tình yêu. Dù cho cuối cùng chẳng còn lại gì, chẳng làm nên thành tựu gì lớn lao, ít nhất họ cũng không còn gì phải hối hận.

Vậy là đủ rồi.

Cuộc sống của chúng ta chính là trong những khởi đầu, không ngừng tái sinh, không ngừng trưởng thành, để rồi sau đó gặp gỡ được phiên bản tốt nhất của chính mình.
______________________

Dịch bởi: Góc nhỏ của Annie
Tác giả: Lư Tư Hạo (卢思浩)
----------------------
======
Xem thêm các bài viết khác tại:
https://www.facebook.com/nhabenhep
---------------------

Nhận xét

Bài đăng phổ biến